18032024

Lớn rồi.

Có vẻ đây là lần đầu tiên mình thấy thật tốt khi đã lớn. Hay là “lớn”?

Hôm nay là một ngày chẳng ra sao. Công việc chẳng ra đâu vào đâu. Làm mỗi một cái task mất cả tháng rồi chưa xong. Thấy áp lực, và thấy hơi nhục. Chạy cái gì cũng fail, và không làm thêm được gì. Tung hô cho chán vào rồi cuối cùng chẳng đưa ra cái output gì xứng đáng.

Đến cuối ngày thì tai nghe lăn đùng ra gãy. Lại nhục; vì gãy kiểu nửa vời. Vẫn có tiếng, vẫn dùng được. Thậm chí vừa thay mút mới. Nhưng gãy đoạn vòng tai. Vậy là không áp nổi vào tai được nữa. Giờ lại đi mua tai mới à?

Cái nhục thứ ba là lại để bản thân rơi lại vào dòng cảm xúc. Lần nào cũng vậy. Cứ tâm lý không ổn thì lại càng muốn đâm đầu ra gió; theo kiểu “còn gì nữa ném nốt ra đây đi chịu một thể”. Thế là đi nói những chuyện không đâu. Những chuyện không cần nói và không nên nói. Và nhận lại đúng những thứ xứng đáng được nhận khi làm thế. Tổ tiên mách bảo mãi rồi, kẻ thù lớn nhất vẫn là chính bản thân mình thôi.

Thứ tư, và là nguồn gốc của thứ ba, đó là cố chấp với cảm xúc của chính mình. Lần nào cũng thế và lần nào cũng vậy. Lần nào cũng tự nhủ, không được để nó xảy ra nữa. Nhưng rồi lại justify tất cả bằng cảm xúc. “Mình thích người ta mà”. Ừ, thích thật, nhưng không có nghĩa là được mơ mộng vẩn vơ. Và đặc biệt là đừng đặt mình vào vị trí nào mà kém ngầu 🙂

Được cái là, lớn rồi.

Nếu như hồi xưa thì sẽ lại chạm đáy rồi đấy. Không còn khả năng làm gì đâu. Sẽ đi lượn 1 vòng hồ dù chỉ đẻ hít khói xe và mưa ướt hết người. Về đến nhà vừa đói vừa đau người. Nhưng không ăn, vì không muốn nuốt mà chỉ muốn nằm vật ra thôi. Xong sẽ nát hết mấy ngày/tuần/tháng. Đã từng như thế thậm chí tính theo năm. Giờ thì không thế được.

Buồn nát cả người. Mà thôi, đứng dậy. Rửa ấm chén. Gấp máy tính, đi về. Đợi tắc đường, đợi đèn đỏ, đợi mưa. Về nhà ăn uống tắm rửa dọn dẹp. Vào đến phòng, nằm xuống giường, thở dài một cái rồi cuối cùng cũng cho phép bản thân được rơi. Nghĩ linh tinh, nghĩ xấu, nghĩ tốt, nghĩ quẩn, nghĩ đủ mọi thứ trên đời. Nghĩ xong rồi lại ngồi dậy học ít bài. Chỉ cho phép mình được trốn ở nhà thôi. Vẫn phải sống, như bình thường. Làm được.

Tình cờ, chả biết bot hay ai (hay là tự mình???) cứ vào xem một bài viết cũ. Hồi thất tình. Cũng giống giờ. Đọc lại. Và lờ mờ nhận ra là, bây giờ mình sẽ lựa chọn khác lúc đó. Bây giờ muốn nhất là yên bình. Đừng sống theo cảm xúc nữa. Còn nhiều thứ dựa vào mình lắm, cảm xúc không giúp được ai (thích ai thì thôi bỏ đi, không giúp được ngta đâu). Có trắc trở gì thì cũng buồn chút thôi, rồi bỏ qua sống tiếp.

Người ta vẫn nói, nếu nhìn lại quá khứ mà thấy mình thật ngu, thì là đã lớn. Vậy là mình lớn chưa?

Lại như mọi khi, đừng để bản thân vướng vào mấy chuyện tình cảm lăng nhăng này nữa nhé?

Leave a comment